CHÚ SÂU GIÁNG SINH CALLIE
Ngày xửa ngày xưa, ở một nơi được gọi là Bethlehem, có một chú sâu có tên Callie. Chú là một con sâu tốt, luôn cố gắng hết sức để tránh phiền phức. Thật khó cho chú, tuy nhiên, chú lại thường đưa ra những lựa chọn không mấy khôn ngoan.
Một ngày nọ, trong khi tìm kiếm một số thực phẩm để ăn, chú sâu nhỏ quyết định leo lên đến đỉnh của một ngọn đồi. Khi chú đến đỉnh, chú nhận thấy rằng có một hang động lớn bao quanh bởi nhiều đá. Callie vô cùng phấn khích khám phá. Chú không chắc đây là một ý tốt khi leo lên một cái hang tối, nhưng đã quyết định đi vào dù chuyện gì xảy ra đi nữa.
Khi vào bên trong hang động, Callie bắt đầu cảm thấy rất lạnh và cô đơn. Chú rất lo lắng vì trước đây chú chưa từng ở một nơi tối tăm và cô đơn như thế. Thật nhanh, chú quyết định quay lại và trở ra bên ngoài. Thật không may, con sâu nhỏ bị vài hòn đá rơi xuống và không thể nhớ đường ra. Chú đã rẽ trái hay rẽ phải? Callie không biết!
Sau khi bị lạc trong hang động trong một thời gian có lẽ là đã rất lâu, Callie nghĩ rằng chú sẽ không bao giờ có thể thoát ra được nữa. Chú đã bị lạc trong bóng tối và chú nói với chính mình, "Tôi ước tôi chưa bao giờ bước vào hang động đáng sợ này". Callie cảm thấy sợ hãi vì chú không biết phải làm gì.
Chú dường như đã từ bỏ hy vọng kể từ khi Callie nghĩ không ai có thể tìm thấy chú ở đây. Vào lúc đó, chú nghe thấy những âm thanh của những con lừa, bò và cừu. Những âm thanh này làm cho chú hạnh phúc như thể chú chưa bao giờ biết đến sự cô đơn.
Đó là một mùa đông đêm lạnh và gió ở Bethlehem và các mục đồng đã quyết định đưa các loài động vật vào trong hang để ngủ. Một người đàn ông đã bước vào hang với nến trên tay, Callie có thể nhìn thấy hang động rất lớn. Trong căn phòng lớn, những người đàn ông đặt những đống rơm để làm thành chiếc giường ấm áp cho các loài động vật. Cũng giống như các loài động vật khác, chú sâu của chúng ta đã thiếp ngủ sau một ngày thật dài. Tất cả mọi người cũng ngủ say ngay sau đó.
Buổi sáng thức dậy, các mục đồng đánh thức các loài động vật và đưa chúng nhanh chóng rời khỏi hang động. Vào lúc mà Callie tỉnh dậy, họ đã biến mất. Các loài muôn thú và mục đồng ra đi sớm để tận hưởng sự ấm áp của mặt trời buổi sáng. "Tôi sẽ làm gì bây giờ?", Callie nói. Chú cảm thấy như chú sẽ phải dành phần còn lại của cuộc đời mình bên trong nơi tăm tối này.
Ngay sau đó những người mục đồng trở về nơi trú ẩn cho những con vật của họ trong đêm mùa đông. Callie cảm thấy tốt hơn vì có những người khác cùng ở trong hang động với chú, nhưng chú khóc khi biết rằng mình sẽ không bao giờ có thể rời khỏi một hang động lớn như vậy. Ngay cả khi các loài động vật vẫn còn ở đây, đôi chân của chú quá ngắn để đi theo những mục đồng và các loài động vật ra khỏi bóng tối này.
Chú thấy xót xa cho chính mình, ngay vào lúc ấy, một điều gì đó thật khác lạ đã xảy ra. Một người đàn ông tên là Joseph bước vào hang động. Ông bắt đầu chuẩn bị một chiếc giường rơm, nhưng không phải cho một con vật. Đó là chiếc giường dành cho vợ ông, Mary, bà cần nằm xuống nghỉ vì bà sắp sinh hạ một đứa bé.
Chú sâu nhỏ âu yếm nhìn đứa bé mới sinh, Mary đã đặt tên cho bé là Giêsu. Đứa trẻ này tràn đầy ánh sáng và tình yêu. Khi Callie nhìn vào bé Giêsu, chú không còn cảm thấy cô đơn hay sợ hãi như trước nữa.
Cùng đêm đó, những mục đồng khác bước vào hang động và bắt đầu hát những bài hát cho bé Giêsu. Các hang động nơi đã từng là bóng tối, bây giờ đã được lấp đầy với ánh sáng, làm cho mọi người cảm thấy yên bình và hạnh phúc. Ngay sau đó, ba người đàn ông khôn ngoan - được dẫn đường bởi một ngôi sao sáng - đã đến tặng quà Giáng sinh cho em bé Giê-su. Họ tặng vàng, nhũ hương và mộc dược.
Callie đầy ngạc nhiên và tôn kính Giêsu, người đã mang lại rất nhiều niềm vui cho tất cả những ai đến thăm. Tuy nhiên, Callie rất buồn rằng chú không có một món quà để tặng cho Giêsu. Chú nghĩ: "Mình chỉ là một con sâu cô đơn bị lạc bên trong hang động này, mình có thể tặng món quà gì cho em bé này, người đã ban cho chúng ta ánh sáng?" Nghĩ mãi, và nghĩ mãi, cuối cùng chú cũng đã nghĩ ra.
"Mình biết rồi!" Callie reo lên. Chú rất thích thú về món quà chú sẽ tặng cho Giêsu. Chú quyết định quấn mình như một món quà Giáng sinh. Chú cẩn thận làm một cái kén và quấn mình lên bên trong nó. Toàn bộ thời gian, Callie đều dành để suy nghĩ về cách chú có thể làm để món quà tặng cho Giêsu thật hoàn hảo.
Sau một thời gian, Callie ra khỏi cái kén. Đó cũng là lúc chú phát hiện ra sự kỳ diệu của Giáng sinh. Không còn là một con sâu cô đơn bị mắc kẹt bên trong hang động. Chú là một sáng tạo mới, một con bướm với một đôi cánh tuyệt vời hình trái tim.
Callie đã bay ra khỏi bóng tối và đi vào ánh sáng, một nụ cười thoảng trên khuôn mặt chú. Chú biết rằng chú đã lựa chọn đúng và rằng Giêsu đã hạnh phúc với món quà của mình. Mỗi khi nhìn thấy bất cứ một con bướm nào bay lượn, chúng ta lại được nhắc nhở để dâng tim mình cho Chúa Giêsu.
Hết.